BÀN TAY KHÔNG MÁU : Một người chẳng " Giết " Dao Gươm , Chẳng cầm Súng Ống - chẳng hề Ra Tay . Chẳng từng Giẫm Đạp ai ngay , Chưa từng " Lấy Mạng " Côn Trùng Cỏ Cây . Vậy mà " Xác đổ " Ngất Ngay , Lời người Gieo Xuống như bày Lưỡi Dao . Mỗi Câu một Vết Cắt Sâu , Nụ Cười hóa Máu - Lòng Đau chẳng Lành . Có ai Nhìn Rõ cho đành , Kẻ này Giết kiểu không thành Án Treo . Bàn Tay Sạch - Miệng Ngọt Ngào , Mà sao Hậu Quả muôn màu Bi Thương ?. ●● Gợi Ý ●● Không Dao - chẳng có Máu loang , Mà gây Nhân " Khổ " Chất Chồng tháng năm . Một Lời chẳng giữ Chánh Tâm , Khác nào Mây Độc che rằm Trăng Thanh . Chê Cười - Phán Xét - Mắng Ganh , Tưởng đâu Vô Hại - Hóa thành Mũi Tên . Phật từng Dạy : Lỡ Lời Quên , Như xe Lăn phải Chông trên Lối Mòn . Người Đau - mình cũng Héo Hon , Miệng gieo Sắc Nhọn - Nghiệp còn Theo Sau . ●● Đáp Án ●● Giờ xin Chỉ Rõ Điều Hiền , " Khẩu Nghiệp sát " chính là nguyên Thảm Sầu . Không Tay " Giết " vẫn Gieo Đau , Bởi Lời " Ác Khẩu " Khiến nhau Hận Hờn . Trong Kinh " Tứ Thập Nhị Chương " , Phật dạy Lời Ác là đường Đọa Ngay . " Muốn Tu " Giữ Miệng là đầu , Lời Lành như Nước - Suối Ngầu hóa Trong . Khuyên người Giữ Miệng thong dong , Một câu Chánh Niệm muôn Lòng An Vui .

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này